Khi học sinh gặp nghệ nhân – Cuộc trò chuyện giữa hai thế hệ làm giấy

Một buổi sáng mùa thu, trời Hà Nội trong và gió nhẹ.
Nhóm Repaper tìm đến làng Yên Thái, nơi tiếng chày giã dó đã vang lên suốt nhiều trăm năm.
Người nghệ nhân tóc bạc, đôi bàn tay chai sạn dính bột giấy, cười hiền khi nhìn nhóm học sinh trẻ:

“Các cháu cũng làm giấy à? Bằng rau hả? Hay đấy. Chỉ cần làm bằng tay, yêu vật liệu là được.”

Câu nói tưởng đơn giản, mà khiến chúng tôi lặng đi.


📜 Học từ người đi trước

Chúng tôi được học cách “nghe tiếng nước” để biết bột đủ độ sệt chưa.
Học cách cảm nhận độ dính của sợi dó bằng đầu ngón tay, chứ không bằng máy đo.
Người nghệ nhân nói:

“Giấy không chỉ là thứ để viết. Giấy là cách ta hiểu được đất, nước và sự kiên nhẫn.”

Khi ấy, chúng tôi nhận ra: dù vật liệu khác nhau, tinh thần làm giấy vẫn là một – sự chậm rãi, sự tỉ mỉ, và sự tôn trọng tự nhiên.


🔬 Mang nghề truyền thống vào lớp học

Sau chuyến đi, Repaper mang theo cả cảm hứng và kỹ thuật về lại trường.
Chúng tôi thử áp dụng kỹ thuật lọc và phơi của giấy gió vào quá trình làm giấy cellulose từ rau củ.
Kết quả bất ngờ: tờ giấy sinh học dai hơn, mịn hơn, và giữ được vân lá rõ ràng hơn.
Dường như trong từng thớ giấy có cả “hơi thở” của người thợ xưa – và của chúng tôi, thế hệ mới.


🌿 Hai thế hệ, một tinh thần

Người nghệ nhân nói lời tạm biệt:

“Các cháu cứ làm đi. Cứ giữ cái tâm sáng, cái tay sạch, rồi giấy sẽ đẹp thôi.”

Câu nói ấy trở thành kim chỉ nam cho Repaper.
Chúng tôi hiểu rằng mình không đến để “thay thế” làng nghề – mà để nối tiếp tinh thần ấy trong ngôn ngữ của thời đại mới.


💡 Kết luận

“Chúng tôi không làm lại nghề cũ – chúng tôi đang kể lại câu chuyện ấy bằng ngôn ngữ của thế hệ mình.” 🌱